37
37
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
11310
10825
Câu 4:
Trong cuộc sống, niềm tin là thứ không thể thiếu và đóng vai trò quan trọng trong đời sống của mỗi con người. Niềm tin được tạo ra bởi chính mỗi người tin vào bản thân mình hoặc vào một hiện tượng, câu chuyện nào đó. Dù cho xác suất của chuyện nào đó là rất thấp nhưng khi con người có niềm tin rằng mình sẽ chinh phục được thì mọi khó khăn cũng sẽ giảm được đi phần nào. Nhờ có niềm tin, mà mỗi người được tiếp thêm sức mạnh với công việc mà mình đang làm. Dù cho có muôn vàn khó khăn gian nan thì chỉ cần chúng ta vẫn tin vào bản thân mình thì vẫn còn hy vọng. Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất thì niềm tin chính là nguồn sức mạnh chinh phục được mọi gian lao trong cuộc sống. Thứ hai, niềm tin chính là thứ ánh sáng soi đường cho cuộc đời mỗi người hoặc thắp sáng cho cuộc đời tăm tối. Chỉ cần là còn niềm tin thì con người sẽ vươn được mình về phía ánh sáng tương lai tốt đẹp, sẽ lạc quan và bước tiếp. Niềm tin giúp tư tưởng con người được khơi thông lạc quan, không dần đi vào lối mòn và bế tắc. Tóm lại, niềm tin giống như một nguồn sức mạnh vô hình giúp con người vượt qua được những giông bão khó khăn của cuộc đời.
Câu 3:
Về khổ cuối bài thơ Ánh trăng, nhà thơ Nguyễn Duy có viết:
"Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình"
Hình ảnh vầng trăng vẫn tròn vành vạnh chính là hình ảnh tượng trưng cho quá khứ vẫn chẳng hề đổi thay. Vầng trăng, người bạn trong những năm tháng gian khổ vẫn ở đó, thứ đổi thay chính là lòng người. Từ khi về thành phố hiện đại sung túc, con người đã lãng quên đi quá khứ ân nghĩa thủy chung của mình, vô tình với quá khứ. Hình ảnh "ánh trăng im phăng phắc" như nghiêm khắc và cũng đầy khoan dung trước sự vô tình của con người. Mặc dù, ánh trăng ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng nó có sức xuyên thấu và cảnh tỉnh con người mạnh mẽ vì đã lãng quên những năm tháng trong quá khứ. Cái giật mình ở cuối bài thơ là cái giật mình cảnh tỉnh, tỉnh ngộ của người lính. Cái giật mình này chính là sự ăn năn, hối lỗi vì đã trót vô tình lãng quên đi quá khứ, cuộc sống ngày trước của mình. Ánh trăng tượng trưng cho quá khứ vẫn chẳng hề thay đổi giờ đây nghiêm khắc nhắc nhở con người phải sống ân nghĩa thủy chung. Tóm lại, khổ cuối bài thơ là sự giật mình tỉnh ngộ của người lính vì đã trót quên đi quá khứ của mình.
Mặc dù.. nhưng: phép nối
Về khổ cuối bài thơ: khởi ngữ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin