Mở bài: ai cũng từng có một kỉ niệm sâu sắc đáng nhớ không thể nào quên. Với riêng em, em có một kỉ niệm rất giản dị, nói nhỏ thôi nhưng đã khiến em rút ra nhiều bài học trong cuộc sống. Hôm ấy, em đưa một bà cụ già sang đường.
Thân bài:khi em đang trên đường đi học về thì nhìn thấy một bà cụ ngồi trên bốn cây ở vệ đường. Gương mặt của mệt mọi, những nếp nhăn xô lại có phải đau đớn. Cụ đang xoa nhẹ một bên chân. Em chạy lại gần bà cụ: bà ơi, bà làm sao thế? Bà cụ dừng tay, nước mắt lên nhìn em rồi nói: bà đang sang đường thì bị một chiếc xe máy và phải cháu ạ... Người lái xe không dừng lại giúp bà ư? Bà cười buồn không đáp rồi tiếp tục xoa chân. Em vội lấy lọ dầu con hổ lúc nào cũng để sẵn trong cặp da xoa cho bà. Bà cụ mỉm cười cảm ơn em rồi tấm tắc: bố mẹ cháu thật có phúc, cháu ngoan quá! Tranh bà cụ nhăn nheo mà vết bầm hẳn lên rất rõ. Hai bà cháu lúi húi giúp nhau một lát rồi bà cụ khẽ nói: bà đã đỡ rồi cháu ạ. Cháu nên đi về nhà kẻo bố mẹ mong.em đã định về nhưng bà cụ qua đường vậy gặp chuyện gì để nói: vậy bà để cháu đưa bà sang đường luôn! Đôi mắt bà khe rưng rưng, không biết có phải vì bà còn đau quá? Nghĩ vậy, em dìa bà đi rất nhẹ nhàng và rất chậm. Một lúc lâu sau, hai bà cháu mới qua được quãng đường ngắn nhưng xe cộ qua lại thật Đông.
Kết bài: chia tay bà cụ rồi, em còn suy nghĩ mãi.những cụ già ta gặp hàng ngày trên đường cũng giống như ông bà chúng ta ở nhà. Em nghĩ rằng, mình cần biết yêu thương và giúp đỡ các cụ nhiều hơn