

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1:
Trong cuộc sống, ai cũng phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Chính trong những lúc gian nan ấy, ý chí và nghị lực của con người mới được bộc lộ rõ nhất. Ý chí, nghị lực là khả năng con người kiên trì, bền bỉ, không lùi bước trước thất bại và biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.
Thực tế cho thấy, nhiều tấm gương đã chứng minh sức mạnh kì diệu của ý chí. Thầy Nguyễn Ngọc Ký – bị liệt cả hai tay nhưng đã tập viết bằng chân để trở thành nhà giáo ưu tú, hay Nick Vujicic – chàng trai không tay không chân nhưng sống lạc quan, trở thành diễn giả truyền cảm hứng cho hàng triệu người. Điều đó khẳng định: có nghị lực thì không gì là không thể vượt qua.
Ngược lại, những người thiếu ý chí thường dễ buông xuôi, chán nản trước khó khăn, từ đó đánh mất cơ hội thành công. Bởi vậy, mỗi chúng ta cần rèn luyện bản thân biết kiên trì, dũng cảm đối mặt với thử thách, giữ niềm tin vào chính mình để vươn tới mục tiêu.
Tóm lại, ý chí, nghị lực là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công. Mỗi người hãy biết rèn luyện và phát huy phẩm chất này để sống có ích và hạnh phúc hơn.
Câu 2:
Tới dì ghẻ và em cùng cha khác mẹ là Cám. Từ bé, tôi đã quen với cảnh bị hành hạ, sai khiến. Hằng ngày, tôi phải làm việc vất vả từ sáng sớm đến tối muộn, nhưng vẫn cam chịu bởi trong lòng luôn nuôi hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cuộc đời tôi tưởng chừng chỉ có đau khổ, nhưng ông Bụt hiện lên mỗi khi tôi tuyệt vọng, giúp tôi đi dự hội và gặp gỡ nhà vua. Trở thành hoàng hậu, tôi tưởng mình được hạnh phúc, nào ngờ sự ghen ghét, tàn độc của Cám và mẹ kế lại cướp đi cuộc sống bình yên. Tôi bị giết hại nhiều lần, hóa thân thành chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị… nhưng lần nào cũng hồi sinh. Cuối cùng, tôi trở về làm người và giành lại hạnh phúc cho mình.
Những biến cố đã dạy tôi rằng: hạnh phúc không tự nhiên mà có, phải đấu tranh mới giữ được. Tôi không còn là cô gái yếu đuối chỉ biết khóc than, mà đã trở nên mạnh mẽ, quyết liệt để bảo vệ hạnh phúc chính đáng của mình.
_________________________
Tôi là Mị Châu – con gái vua An Dương Vương. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của cha, trong khung cảnh yên bình của đất nước Âu Lạc. Nhưng trái tim non dại của tôi đã khiến tôi phạm sai lầm lớn lao. Khi Trọng Thủy – con trai Triệu Đà sang cầu hòa, tôi đem lòng yêu chàng tha thiết. Vì tình yêu, tôi vô tình để lộ bí mật nỏ thần, khiến cơ đồ của cha sụp đổ.
Ngày thành Cổ Loa thất thủ, cha con tôi chạy trốn. Cha tôi đau đớn nhận ra chính tôi là người gây ra họa mất nước. Khi lưỡi gươm của cha vung xuống, tôi chỉ kịp kêu: “Thiếp là phận gái, một lòng trung hiếu, dại mà nên tội. Xin cha giết rồi, xác thiếp hóa thành ngọc trai để rửa tội cùng chồng.” Máu tôi rơi xuống biển, trai ăn phải hóa thành ngọc sáng. Người đời sau còn nhắc tới tấm thảm kịch của tôi như một lời cảnh tỉnh.
Tôi chỉ là một cô gái yếu mềm, yêu chân thành nhưng mù quáng. Câu chuyện của tôi để lại bài học sâu sắc: đặt tình yêu mù quáng lên trên lý trí có thể dẫn đến bi kịch, và sự mất cảnh giác sẽ khiến đất nước lâm nguy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin