

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm
Có lẽ, ai trong đời cũng mắc lỗi cả. Nhưng mắc lỗi rồi trưởng thành thì sẽ có rất ít trường hợp. Mỗi lỗi nhỏ gom góp lại cũng là một lỗi lớn. Nếu biết thì chúng ta có thể hoàn thiện bản thân mình hơn thế nữa
Chắc hẳn, mọi điều mình quá tin tưởng và kể cho người khác nghe đều là những sai lầm. Sai lầm của tôi là đã tin sai người. Người tôi tin tưởng nhất lại là người phản bát lại tôi. Luôn nói xấu sau lưng tôi. Luôn đem những câu chuyện thầm kín của tôi kể cho người khác nghe. Họ chỉ nghĩ đến việc không có chuyện gì để nói, không có chuyện gì để làm mà lại đi nói chuyện người khác
Lúc hỏi, người đó chỉ bảo là muốn hai người giải hòa. Muốn hai người giải hòa hay là muốn tọc mạch chuyện thiên hạ ? Tôi đã từng rất tin họ, có lẽ đó là lần cuối tôi tin tưởng một người. Thế giới này chẳng có ai đang tin ngoài bố mẹ mình cả. Tin tưởng là một điều gì đó khó nói lắm. Nó khiến cho ta phải luôn luôn tin rằng họ luôn trung thành với ta. Nhưng rồi, một điều không ngờ ấy đã khiến tôi trưởng thành hơn, đã khiến cho tôi hiểu rằng không phải tin ai là tin được tất cả
Từ hôm đó, tôi có lẽ đã trưởng thành về việc tin tưởng về những người nên hay không nên. Hãy tin vào bố mẹ mình hơn tin tưởng những người ngoài cuộc !
HỌC TỐT NHA !
#NOCOPY
@Sâu
Bài dở và mang tính chất cà khịa một người, mong mod không xóa !
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Chuyện đó mới xảy ra cách đây một tuần. Tôi đã mắc lỗi mà không tự nhận khuyết điểm.
Chả là chiều thứ tư có tiết sinh hoạt lớp. Lớp trưởng lên tổng kết về ý thức kỉ luật của từng tổ. Cả lớp ngạc nhiên khi biết Tùng, lớp phó của lớp, ăn quà vặt trong lớp. Tùng rất vui tính mà sao hôm nay nét mặt cứ bị xị? Đúng rồi, nó sẽ phải viết bản kiểm điểm. Tội nghiệp nó quá. Tôi cũng rất sợ việc này. Tôi nhớ đến một lần tôi cũng phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; cái giây phút đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ kí lần đó thì đến lúc này tôi vẫn thấy như tim còn đập.
Đến phần nhận xét về tình hình chuẩn bị sách vở và làm bài tập, rất nhiều bạn bị nêu tên vì thứ hai vừa qua quên vở Giáo dục công dân, nhưng bạn lớp trưởng không nhắc đến tôi thì thật là may, vì hôm ấy tôi cũng quên vở, có lẽ lớp trưởng không biết việc đó. Tôi nhìn sang Sơn lo ngại vì nó biết việc này. Song Sơn vừa rụt rè giơ tay, lại cụp xuống làm tôi thở phào. Tôi hỏi nhỏ Sơn là tại sao nó không nói gì, thì nó chỉ lắc đầu buồn thiu. Tôi vẫn biết tự báo cáo với cô giáo thì hơn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. Chợt Sơn lại giơ tay, rồi đứng lên, run run:
– Thưa cô! Hôm qua em đã không làm bài tập toán ạ.
À ra thế! Nó làm tôi thót cả tim! Nhưng rồi tôi lại thở nhẹ nhõm, không việc gì! Thú thực, sự nhận lỗi của Sơn có làm tôi xấu hổ: Tại sao tôi không đủ can đảm đứng lên như Sơn? Giá mà tôi làm được như vậy. Thế mà tôi vẫn cứ ngồi im thin thít. Tôi do dự vì tôi nghĩ lần trước tôi đã hứa với mẹ là không bao giờ phạm khuyết điểm nữa. Bây giờ nếu tôi không nói là tôi lừa dối cô, dối mẹ; còn nếu tôi nói thì tôi phải viết bản kiểm điểm thứ hai và sẽ bị mắng là không giữ lời hứa phấn đấu, không chừng còn bị “ăn đòn” nữa, bố tôi nóng tính lắm! Tôi đắn đo, thà bị mắng còn hơn là mang tội nói dối. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Sơn không nói ra, tôi cũng không nói, thì nào ai biết tôi nói dối và thế là không bị “ăn đòn”. Thôi ém nhẹ đi để thoát đòn thì cũng đáng.
Hôm ấy đã không ai mách cô về lỗi của tôi cả. Tuy nhiên, tôi cũng không vui. Tôi thấy vừa thương vừa phục Sơn. Thương vì nó sẽ bị bố mẹ mắng, phục vì lòng dũng cảm thật thà của nó. Tôi trách mình hèn, không dám thành thật. Tôi cứ tưởng sau buổi họp vì thoát tội tôi sẽ mừng, hóa ra không phải vậy. về nhà tôi chẳng thiết chơi gì. Sau này tuy tôi không bao giờ quên sách vở nữa nhưng vẫn ân hận mãi, cứ cầm đến vở Giáo dục công dân lại buồn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Có lẽ không ai trưởng thành mà không phải trải qua những lỗi lầm, những vấp ngã. Quan trọng là họ cần nhận ra và biết sửa sai, biết đứng lên tại chỗ vấp ngã. Tôi cũng vậy, tôi cũng từng mắc lỗi và câu chuyện buồn ấy khiến tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm đó là vào một ngày mùa hạ.
Tôi đang dắt xe ra để đi học thì tiếng bà nội vnjg từ trong nhà ra:
- Con ơi, con mang áo mưa đi chưa? Chiều nay có mưa đấy Tôi nghĩ thầm trong đầu "trời đang nắng này làm sao mà có thể mưa được". Phần vì suy nghĩ ấy, phần vì vội đi học nên tôi chr trả lời bà ậm ừ:
- Dạ, .. con mang rồi bà ạ. Con đi học đây Suốt cả buổi học trên lớp, trời không có dấu hiệu gì của cơn mưa to cả.
Tôi đinh ninh chắc là bà lo thừa rồi. Thế nhưng, đến lúc ra về thì trời bắt đầu nổi cơn giông. Mây đen ùn ùn kéo đến, gió thổi từng cơn. Lúc này tôi mới cảm thấy hối hận vì không nghe lời dặn của bà. Tôi vẫn cố dắt xe ra với hi vọng sẽ thật nhanh về nhà để không dính mưa. Nhưng đang đi đến cánh đồng thì cơn mưa ào aof trút xuống. Xung quanh không một bóng nhà để tôi có thể trú chân. Tôi vẫn gắng sức đạp về nhà. Bỗng nhiên từ đằng xa, tôi thấy một bóng dáng gầy gò quen quen dưới làn mưa trắng xóa. Hóa ra đó chính là nội tôi vì quá lo lắng nên đã đi xem cháu về đến đâu. Nội biết chác tôi không theo áo mưa nên đã cầm ra cho tôi. Tôi mặc vội vào và chở bag cùng đi về. Sau trận mưa ấy, do sức khỏe yếu, nên bà đã bị ốm, một trận ốm nặng. Bà phải nhập viện. Tôi vô cùng hối hận và lo lắng. Tuy nhiên, thật may mắn, sau hơn 1 tuần nằm viện thì bà cũng đã khỏi. Nếu bà có bị sao thì tôi sẽ dằn vặt mình nhiều lắm.
Đó thực sự là một câu chuyện buồn đối với tôi. Từ đó, tôi rút ra được bài học cho bản thân mình rằng "Phải biết tự chăm lo cho bản thân mình nhiều hơn, không nên để người khác lo lắng". Bài học ấy đã khiens tôi trưởng thành hơn rất nhiều.
Bảng tin
9
920
5
ok
4818
97844
4510
bạn là mod mà